Nụ hôn trên đỉnh mây mưa cũng đã cách đây năm tháng tròn. Giờ đây ngồi giữa Hà nội ồn ã, trong một góc khuất của khu phố cổ anh lại có cảm giác tê dại, điện chạy toàn thân như thế. Chỉ một chút thôi một tích tắc có lẽ trong vòng một giây thoáng qua, đầu lưỡi chúng ta chạm vào nhau mọi thứ lại đóng băng như lần đầu tiên em ạ.
Đêm qua, nỗi buồn năm nào của em như thấm sang anh, anh không thể ngủ, nhắm mắt vào anh hình dung ra gương mặt lã chã nước mắt của em, tự gục vào vai mình và nhìn lơ đễnh ra ngoài ô cửa của chuyến tàu xuyên đêm. Đã có một lần anh đã rơi nước mắt như thê, hình như anh đã kể với em, có lẽ nó không giống trong cốt lõi tâm trạng nhưng về hình thức thì chả có gì khác nhau. Tự dưng nước mắt cứ chảy ra và anh thì tìm mọi cách để thấm nó, anh cũng nhìn qua ô của của chuyến bay xuyên đêm.
Hôm nay ngồi cùng em, anh vui lắm. Lâu lắm rồi lại nghe những khúc ca của tuổi trẻ. Cậu chủ quán cũng rất biết ý để chúng ta nắm tay nhau không ngại ngần. Em nhẹ nhẹ tựa vào vai anh, anh ngắm em qua làn tóc xõa.
"Mãi mãi biết là bao lâu" chỉ biết rằng:
"You make me so real
I don't have to shut myself in this cage of me
I see what I haven't seen
I wanna share my place to hide
My place to feel
With You"