:)

Em về muộn. Một phần vì em đã tìm một góc quán vắng ngồi nghĩ lại… Một năm trôi qua, đôi lúc nhanh, lắm khi chậm… Những được mất rất đỗi phù du, đến đó rồi lại đi đó. Em biết mình vốn chẳng chờ đợi gì nhiều. Đời sống này em đã dần quen nhịp điệu giản dị….

Cho tới những ngày ăm ắp xốn xang này… Mới hay cuộc đời thật lạ! Em không còn nghĩ tới đúng/sai; nên/không nên; được phép/ không được phép… Cứ mở to đôi mắt bước vào cuộc đời của một người không thuộc
về mình. Điều này, ngay trong những giấc mơ mê mệt hàng đêm em chưa từng nghĩ tới…

Tuổi mới em cũng chẳng ao ước gì nhiều! Một sức khoẻ đủ dùng. Và một bàn tay nắm chặt cho những ngày còn lại…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *